Ai trong đời cũng viết riêng cho mình những dòng status buồn để rồi khi nhìn lại là cả một khoảng trời của quá khứ cô đơn.

WAODATE

Ai cũng có những dòng status buồn riêng cho cuộc đời mình.

Ai cũng có những dòng status buồn riêng cho cuộc đời mình.


Trưởng thành là cái khóa học mà ai cũng nhiều lần nợ điểm, không thể hoàn thành. Mệt mỏi quá, nhưng vẫn không đủ can đảm để người ta biết mình đang yếu đuối, đang khóc. Thôi thì cứ mượn tạm cơn mưa che giấu vậy.

“Nước mắt chính là ngôn ngữ câm lặng của đau buồn”. Trẻ con buồn vài phút vì bị cướp mất viên kẹo, chúng giận hờn nhau đôi chút rồi lại cười xòa và chơi cùng nhau. Nhưng người lớn buồn vài ba năm, có khi một đời. Nỗi buồn cất vào đâu đó vào ban ngày, giữa chốn đông người không tình thâm. Lệ sầu ứa khóe mắt vì nỗi đau buồn tràn ngập hết gian phòng.   
 
>>Đọc thêm: Những câu stt buồn về tình yêu – Thấu cả tâm can

  Status buồn: Nước mắt mặn, nhưng liệu đủ liều để sát trùng trái tim đầy thương tổn?

Nước mắt mặn, nhưng liệu đủ liều để sát trùng trái tim đầy thương tổn?
 


Những cũng có những nỗi đau, niềm buồn tủi không quá dữ dội nhưng dai dẳng, âm ĩ theo tháng ngày. Chúng mọc rễ sâu vào từng tế bào, mưng mủ ứ nước trong trái tim mỗi đêm. Ta ước gì, vệt nước kia có thể hòa vào máu và biến mất.   
 
Và có lẽ cười xòa, cười buồn sẽ vớt chút đau đó mớ cảm xúc hỗn độn mang đi nơi khác. Nhưng tiếc thay, ta đã buồn quá nhiều trong cuộc đời này, “cười” là từ đã bị xóa trong từ điển cuộc đời.  
Người trưởng thành có cả thư viện dòng status buồn riêng cho mình

Người trưởng thành có cả thư viện dòng status buồn riêng cho mình.

Nhiều người bảo nhau rằng chỉ có những kẻ yếu đuối mới không dám khóc trước mặt người khác. Chỉ có những kẻ mạc nhược trong tâm tưởng mới gượng cười che giấu nỗi buồn. Nói thế có phải làm đau lòng nhau quá không? Nhưng cũng có lời phản bác đấy là vì họ đủ mạnh mẽ để khống chế chúng.   
 
  “Thật lạ lùng cách mà tiếng cười trông giống như khóc than trong câm lặng và cách mà những giọt mưa trông giống như nước mắt mà không có nỗi đau”. Có những người chán ghét chính bản thân mình vì họ quá nhạy cảm. Họ dễ tổn thương đến mức mà tiếng cười dù giòn tan hay nghoẻn miệng cười cũng không giấu được nỗi buồn, tiếng thở dài.   
 

  Buồn vì mình nhạy cảm, quá yếu đuối và hoài niệm những nỗi đau dài

Buồn vì mình nhạy cảm, quá yếu đuối và hoài niệm những nỗi đau dài
 

 


Có phải bạn nhiều lúc vẫn ý thức được bản thân quá yếu đuối? Sự rán gượng từ trong khối óc kia vẫn không sao làm nên chuyện? Vì đâu ta nên nỗi? Nỗi buồn này chúng đến từ đâu? Có phải trưởng thành là phải cô đơn, học cách chấp nhận mọi nghiệt ngã này?

   “Có những ngày, đến nỗi buồn cũng bỏ con người ta mà đi. Đến lúc ấy, mới hiểu trọn vẹn thế nào là cô độc”. 

Bất giác ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, bất giác thấy dáng người quen quen, bất giác nghe ai đó gọi tên người. Và rồi giật mình vì nỗi nhớ vẫn nguyên vẹn. Người đã đến mang theo trái tim, niềm vui đi và để lại nỗi buồn.

Buồn hết ngày, tháng rồi năm, nỗi buồn đã quá chán lấy con người này và rồi cũng đi... Bất giác ta cảm nhận một cách trọn vẹn nỗi cô độc trong từng thớ thịt, từng khoảnh khắc.   

Im lặng để biết điểm dừng cho mọi vấn đề.

Im lặng để biết điểm dừng cho mọi vấn đề